Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Luận về lòng dũng cảm

Bình sinh, con người có hàng trăm thứ lo sợ. Lúc còn bé, nỗi sợ hãi chủ yếu là cảm tính, nó tồn tại một cách tự nhiên, như là thuộc tính vốn có của muôn loài.

Lớn lên, con người bắt đầu nhận thức thế giới xung quanh, biến những thứ được tiếp thu thành tri thức và vốn sống. Trí tuệ, nhân cách con người dần được hình thành. Người tốt, kẻ xấu, kẻ dữ, người hiền, những phẩm chất đó hình thành phần nhiều do môi trường xã hội, nền giáo dục mà người đó tiếp thu.

Nỗi lo sợ lúc này cũng nhiều hơn, đa dạng hơn. Một người trưởng thành sợ đủ thứ trên đời, lo đủ thứ trên đời.

Có những người trẻ tuổi đầy khát vọng, đam mê và hoài bão. Họ sẵn sàng dấn thân bất chấp hiểm nguy, bất chấp bão táp phong ba đang chờ đón họ. Không có lòng dũng cảm, dám chấp nhận hy sinh mất mát thì thi không làm được như vậy.

Trong những đức tính tốt đẹp của con người, lòng dũng cảm là đức tính đáng trân quý nhất. Bởi vì nếu không có nó, thì nhiều phẩm chất tốt đẹp khác của con người sẽ không còn, đúng hơn là nó có nhưng không được thể hiện ra. Lâu dần sẽ bị sự hèn nhát giết chết.

Lòng dũng cảm luôn là sức mạnh. Nhưng trong nhiều trường hợp sức mạnh không phải là dũng cảm.

Có người nói rằng, sức mạnh của con người nằm ở khả năng chịu đựng, điều đó đúng, nhưng phải phân biệt giữa chịu đựng và cam chịu. Thông thường sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Nhưng con người khi có sự uy nghi của chính nghĩa, và sức mạnh phi thường của lòng dũng cảm thì thi sức chịu đựng cũng sẽ phi thường.

Cái gì làm nên lòng dũng cảm?

Xin thưa, đó là tình yêu và trách nhiệm. Khi con người biết đặt lên vai mình trách nhiệm, hình ảnh họ trong ta đẹp một cách lạ lùng. Khi chứa trong lòng một tình yêu thương vô bờ bến, yêu đến quên cả sự tồn tại của bản thân mình thì mọi sinh linh mềm yếu đều, trở nên dũng cảm. Mỗi tình yêu đều chứa trong lòng nó một sức mạnh phi thường, kiểu như "trái tim lớn không sợ gì súng đạn".

Cái gì, sức mạnh nào, khiến một con gà mái lao vào tấn công một con chó dữ. Đó là sức mạnh của tình yêu của nó với đàn con mà nó có sứ mệnh phải che chở.

Trong vụ đắm tàu Titanic có những câu chuyện về lòng dũng cảm, về tình yêu và sự hy sinh vẫn còn mãi mãi xúc động lòng người.

Khi tàu đâm phải một tảng băng, nước tràn vào và con tàu bắt đầu nghiêng. Giữa biển khơi mênh mông, lạnh giá, đen ngòm, với cái chết rùng rợn đang chờ chực, nó làm hoảng loạn cả những người bình tĩnh nhất. Trong tiếng kêu khóc, thét gào và rối loạn. Trong đêm đen mịt mùng. Át đi tiếng thét gào của gió, giọng người thuyền trưởng vẫn vang lên, rắn rỏi, bình tĩnh lạ thường.  Thuy thủ trên tàu trên tàu vẫn răm rắp chấp hành mệnh lệnh, và ngay lập tức trật tự được vãn hồi. Người ta bắt đầu thả xuồng cứu sinh, do không đủ số xuồng cần thiết nên chỉ ưu tiên cho trẻ em và phụ nữ được lên xuồng. Trước cái chết gần kề như vậy mà tuyệt nhiên không hề có chen lấn, người ta lên xuồng một cách trật tự theo quy định. Một quý tộc nổi tiếng và giàu có ngỏ ý muốn được lên xuồng cùng vợ, nhưng người ta không đồng ý và bà đã ở lại để chết cùng chồng. Để có đủ ánh sáng đội điện vẫn tiếp tục làm việc dười tầng sâu nhất của tàu và tất cả đã hy sinh cùng với con tàu. Đội nhạc công của tàu vẫn tiếp tục chơi nhạc để trấn an mọi người và chấp nhận hy sinh. Khi mọi người đã lên được xuồng cứu sinh, thuyền trưởng mới cho phép thủy thủ rời tàu và tự bơi với hy vọng được cứ sống. Riêng thuyền trưởng, ông đã ở lại và hy sinh cùng với con tàu.

Không có tinh yêu và trách nhiệm lớn hơn cả sự sống còn của bản thân thì con người đã không làm được điều đó, và kết quả sẽ còn bi đát hơn nhiều.

Một dân tộc chỉ trở nên vĩ đại khi nó sản sinh được những con người vĩ đại.

Lòng dũng cảm không phải chỉ có ở những việc phi thường, đôi khi nó chỉ là điều bình dị, nhưng chính sự phi thường lại nằm trong những điều bình dị đó.









Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Những câu châm ngôn mà tôi thích

1. Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ở sau lưng bạn
                                                                                   
2. Không có gì thuộc về con người mà xa lạ đối với tôi

3. Để thành công trên đường đời, hai yếu tố cần thiết phải học, đó là: Cần phải biết phớt lờ cái gì và đặt niềm tin ở nơi đâu.  
                             Gơ-Lê-Măng
4. Khi con người cùng chung một ý kiến là do chưa ai chịu suy nghĩ nghĩ nhiều cả
                                                                                                                         W. Dipman
5. Chỉ có bậc thông thái mới biết rõ là mình còn ngu dốt mà thôi
                                                                                                   V. Hugo
6. Trong bất cứ điều gì, chán nản là điều xấu nhất. Nó là cái chết của cường tráng.
                                                                                                                          La-Cooc-De
7. Nín thinh khi người ta có lý dễ hơn khi ngươi ta sai lầm
                                                                                      Ponvalori
8. Người đời có 2 cái lầm to lớn: Một là bất chấp đến lý. Hai là chỉ chấp nhận lý mà không hiêu được tình.
                                                                                                                                  Pascan
9. Kỷ niệm về hạnh phúc không còn là hạnh phúc, ky niệm về đau khổ là đau khổ chưa nguôi
                                                                                                                                       A. Mangsalacru
10. Hiểu biêt và chỉ có sư hiểu biết mới làm cho con người tự do và đem lai cho con người sự vĩ đại
                                                                                                                                D. Pitraxi
11.Đừng cho phép lưỡi bạn vượt qua ý nghĩ của bạn

12. Khi sống sung túc, phẩm hạnh lớn nhất là sự điều độ. Khi gặp hoạn nạn phẩm hạnh lớn nhất là sự kiên cường
         Lic-Ten-Bec
13.  Trên đời này chỉ có một thứ mà tôi phải nghiên mình kính phục: đo là: Tài năng. Và chỉ có một thứ mà tôi phải quỳ gối tôn thờ đó là: Lòng tốt.

14. Không phải tất cả những người cười với anh đều là bạn. Cũng không phải tất cả nhưỡng người làm anh bực mình đều là ke thù.

15. Trong thiên hạ không có vật gì mềm như nước, vậy mà sâu vô hạn, vậy mà rông vô cùng.

Cho những người đang yêu

Không rõ tác giả

Mỗi cuộc tình đi qua, chúng ta mỗi người mất đi trong mình một chút. Anh mất đi một chút niềm tin. Em mất đi một chút hồn nhiên.
.
Rồi những cuộc tình đi qua… Em lại mất thêm nữa một chút an yên. Anh mất đi đôi phần ảo vọng.
.
Chẳng ai vẹn tròn sau mỗi lần nát vụn tim yêu…
.
Một lần khẽ nắm hờ bàn tay là vụt bay tất cả. Có những thứ ngỡ đơn giản, nhưng kiếm tìm được nó, giữ gìn được nó, lại là cả một chặng đường lắm khúc quanh co.
.
Em được gì sau mỗi cuộc chia ly? Anh được gì sau một câu tạm biệt?
.
Em bớt hồn nhiên. Còn Anh mỏi mệt. Nước mắt chảy tràn trong những giấc mơ sang...
.
Rồi một ngày mình sẽ lại yêu. Không yêu nhau, nhưng sẽ yêu người khác. Và trái tim đã loạn đi vì cuộc tình trước. Sẽ đập, nhưng chẳng còn vì nhau...
.
Ngày xưa cũ ùa về như một bản đàn úa tàn những rêu phong. Em đếm những tình yêu, những nhớ thương gần như hơi thở.
.
Có những cuộc tình em ngỡ thuộc về em.
.
Có những người tình em ngỡ là của em…
.
Nhưng rồi, vẫn chẳng trọn yêu thương nào có được…
.
Những giọt nước mắt đêm đến bao giờ mới chịu ngủ ngoan trong kí ức ngày xưa?
.
Thân thuộc như tình yêu, xa xôi như tình yêu.
.
Ngọt ngào như tình yêu. Đắng đót, cũng như tình yêu.
.
“Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!
.
Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!
.
Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá...
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!
.
Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”
.
Em gói yêu thương, cất sâu vào ngăn tủ quá khứ. Gạt nước mắt, khép lại một cuộc tình. Đứng dậy, mỉm cười, rồi mọi thứ sẽ qua !
.

Bài văn lạc đề của một học sinh đất cảng


Bài đã được lọc bỏ bớt cho dễ đọc

“Chuyện của tôi! Chuyện của một ngày se lạnh cuối tháng ba. Cái ẩm ướt khiến tôi khó ngủ. Mở toang cửa mong tìm được gió... Không gió! Chỉ toàn là ẩm ướt. Trên bầu trời, những đám mây lâu dần kết tụ, rơi xuống những hạt nước long lanh, đọng trên ô cửa sổ. Trông chúng như những giọt mắt, giọt nước mắt cho số phận con người... Xa xa, cánh buồm trắng trôi trên một mặt hồ phẳng lặng... Tôi nhớ tuổi thơ tôi!...

Tuổi thơ không ai giống ai! Nó có thể đến từ mùi thơm trên mái tóc của mẹ, từ vị ngọt của chiếc kẹo vani, từ mùi bùn lấm lem trên áo, từ những ngày “đuổi bướm ngắt hoa. Mẹ chưa đánh roi nào đã khóc”... 

Riêng tôi! Tuổi thơ tôi đến từ ngày cha tôi mất. Cha chết trong một tai nạn giao thông. Cha chết thảm lắm! 

Mẹ khóc nhiều lắm. Mẹ khóc từ khi biết tin cha mất tới khi đưa ma cha, lúc nào người ta cũng thấy mẹ khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má vẫn còn căng tràn nét thanh xuân. Hai con mắt đen láy nay bỗng đục ngầu đầy nước và dại hẳn đi!

Hồi đó, tôi còn quá bé để kịp hiểu tại sao mẹ tôi lại khóc nhiều như vậy. Cha tôi mất, tất nhiên tôi cũng khóc, khóc là vì tôi nghĩ rằng từ nay sẽ không có ai cho tôi đi công viên chơi chủ nhật nữa, sẽ không ai kể chuyện ma cho tôi và đưa tôi đi học nữa... Chỉ có vậy! Khi tôi biết nhận thức, cha đã ít ở bên tôi. Cuộc sống mưu sinh đã khiến cha phải đi xa nhiều hơn là thời gian ở bên hai mẹ nên tôi không cảm nhận được nhiều sự thiếu vắng khi cha đã không còn nữa.

Vậy tại sao mẹ cứ khóc mãi vậy? Khi ấy tôi không hiểu, tôi cũng không dám hỏi vì người ta dặn tôi để cho mẹ tôi được nghỉ!

Và sau này khi tang cha xong tôi cũng bẵng đi không hỏi nữa. Năm qua năm, tôi lớn dần lên. Hình như một đứa trẻ sống không có ai che chở thì thường lớn nhanh hơn những đứa trẻ bình thường. 

Tôi đã biết suy ngẫm nhiều điều về cuộc sống. Giờ tôi đã hiểu, mẹ khóc không chỉ vì mẹ biết từ giờ phút ấy mẹ mất đi một người chồng mà mẹ khóc còn, từ nay mẹ sẽ mất đi rất rất nhiều thứ mà người ta không bao giờ nói được bằng lời. 

Trước đây, cha lấy mẹ hai gia đình ra sức cấm can không phải vì mẹ tôi không xinh mà ngược lại mẹ tôi vô cùng mặn mà, nước da trắng hồng, dáng người thon thả, hay cũng chẳng phải tính cách mẹ không tốt vì gia đình bên mẹ tôi bốn đời làm nghề giáo, không thể nào chê trách gì trong nết ăn nết ở của mẹ tôi. 

Đơn giản chỉ là vì một chữ “nghèo”. Nhà nội chê nhầ ngoại nghèo, chữ không mài ra được mà ăn, vả lại “lấy con vợ lắm chữ về để dạy chồng à!”- trích nguyên văn lời của cụ nội tôi mà sau này khi tôi lớn có đôi lần mẹ kể lại.

Cha chết, người ta đuổi khéo ba mẹ con ra đường. Tôi hiểu mẹ, nếu chỉ có một mình mẹ, mẹ đã đi lâu rồi, không cần ai phải nói bóng nói gió. Nhưng mẹ còn hai chúng tôi. 

Nhà là nhà của cha tôi, cái hồi cha sống, cha và mẹ làm ăn, tích cóp mãi mới xây được cái nhà cấp bốn. Một mình mẹ, mẹ chẳng cần gì, cơm rau cơm mắm cũng xong. Nhiều lần bị người ta chửi rủa, mẹ ức quá, trốn xuống bếp khóc. Nhưng khi mẹ nghĩ tới hai chị em tôi, mẹ gạt đi đôi hàng nước mắt. Mẹ mà dẫn tôi và em ra khỏi căn nhà này thì sẽ đi đâu. Lương giáo viên nghèo lắm! Đời mẹ ăn cơm rau mắm đã quen rồi và ăn tới khi chết cũng được. 

Nhưng còn chúng tôi, chúng tôi phải được ăn cơm với cá với thịt. Người ta đã sống trong cái khổ quen rồi thì cho sung sướng cũng chả thèm, nhưng cuộc đời chúng tôi không thể lập lại cuộc đời mẹ... Và mỗi lần nghĩ thế mẹ lại có thêm một chút nghị lực để đứng dậy, chống đỡ với tất cả mọi bão táp phong ba ngoài kia che chở cho chúng tôi.

Vài cái Tết nữa cũng trôi qua. Xuân năm ấy, tôi mười tám. Mười tám, tôi giống hệt mẹ tôi, cũng nước da ấy, màu tóc ấy, ánh mắt, nụ cười, dáng người ấy. Lũ con trai trong lớp cũng hay theo tôi nhưng tôi chẳng thiết. Vì chê chúng nó trẻ con. 

Những đứa con gái mà cha mất sớm thì thường hay như thế, thích tìm một cái gì đó chững chạc, già giặn, một người đàn ông chứ không phải một thằng con trai. Tôi muốn tìm người dựa vào thay thế cha tôi. Tôi đã tìm thấy một người và duy chỉ có người đó làm tôi chú ý: đó là thầy giáo của tôi. Thầy hơn tôi hai mươi tuổi, thầy giỏi, rất giỏi, thầy đúng là mẫu đàn ông mà lâu nay tôi vẫn mong đợi. Nhưng chỉ tiếc, thầy đã có gia đình. Mà cũng đúng thôi, có gì để mà lạ, mà tiếc đâu. Người đàn ông như thế thì bao cô gái mơ. Thầy chưa có gia đình thì đó mới là điều lạ... 

Trong con mắt cầu toàn của tôi, thầy là người tôi “thích” và làm tôi “rung động” đầu tiên... Cũng chính vì vậy mà tôi học môn của thầy rất tiến bộ và luôn cố gắng đạt điểm cao nhất. Tôi luôn muốn trong mắt thầy tôi là học sinh ngoan, hiền và giỏi. Tôi muốn thầy gọi tôi và khen riêng tôi trong mỗi giờ trả bài... Thầy trong mắt tôi đẹp lắm...

Có lẽ mọi chuyện vẫn sẽ cứ thế, cứ thế tiếp diễn êm ả và “tình yêu” bé nhỏ của tôi dành cho thầy tôi cũng sẽ mãi im lặng như thế nếu không có một ngày... Một ngày, khi tôi về nhà, tôi thấy trong nhà tôi có thêm một người. Và tất nhiên nếu đó là một người đàn bà thì có lẽ chẳng có gì để nói. Cái đáng nói, đó là một người đàn ông. Một người đàn ông tôi chưa bao giờ gặp. 

Tôi thấy cái cách mẹ tôi mời ông ấy thật hiền lành và dịu dàng. Đôi môi mẹ nở lên một nụ cười lấp lánh. Ánh mắt mẹ dường như cũng long lanh hơn. Khuôn mặt rạng rỡ ấy hình như đã lâu rồi tôi chưa thấy và đặc biệt hơn, chiếc áo cánh sen ấy hình như cũng đã rất rất lâu rồi, kể từ sau khi cha tôi chết mẹ tôi không còn mặc nữa. Tôi hỏi ai, mẹ bảo bạn cha tôi. Tôi không tin. Và cũng chính vì tôi không tin vào câu trả lời của mẹ cộng với sự thay đổi của mẹ mà không hiểu tại sao mà trong lòng tôi bỗng trào lên một sự khó chịu tột đỉnh với mẹ tôi. 

Tôi linh cảm về người đàn ông đó mẹ sẽ chọn để thay thế cha tôi. Cũng khi ấy tôi chợt nhận ra, mẹ tôi còn trẻ quá.

Chao ôi! Mẹ đẹp quá. Thời gian không giết đi cái đẹp của mẹ mà chỉ càng làm nó trở nên mặn mà hơn. 

Tôi ghét sự có mặt của ông ấy trong gia đình tôi. Tôi ghét người đàn ông ấy không phải vì ông ấy làm sao, ông ấy chẳng làm sao cả, cũng đạo mạo, cao lớn, xem chừng là tốt tính. Tôi ghét đơn giản chỉ là vì tôi nghĩ người đàn ông ấy sẽ rất có thể thay thế cha tôi. Sự “ghét” ấy bắt nguồn từ lòng ích kỉ khi tôi nghĩ mẹ không là của riêng tôi nữa...

Một lần, trong bữa ăn, mẹ ngỏ ý xem “Con nghĩ như thế nào nếu mẹ muốn “kết bạn” với bác ấy”. 

Câu nói của mẹ như làm thổi bùng ngọn lửa giận giữ trong tôi. Mọi phán đoán và lo sợ đã thành sự thật, tôi đập bàn, khóc tức tưởi, thay áo và chạy ra khỏi nhà. Đêm ấy, mưa to lắm, bảy rưỡi mà trời đen như mực. 

Trong đầu tôi nghĩ tới thầy, tôi chạy đến trường, thầy vừa dạy xong một ca, học sinh đã về hết, tôi ướt nhẹp đứng cửa phòng. Thầy thấy tôi, nói tại sao tôi lại ở đây. Tôi không nói gi, chạy thẳng tới ôm chặt thầy, tôi không nghĩ gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi ôm thầy, để cơ thể tôi và thầy chạm vào nhau.

Tôi vẫn ôm chặt thầy, tôi khóc nức nở và kể cho thầy nghe mọi chuyện. Thầy ôm lấy tôi, im lặng một lúc và nói sẽ đưa tôi về nhà nhưng tôi không chịu. Khóc thêm một lúc rồi tôi nín, tôi nhận ra thầy vẫn đang ôm tôi, cái ôm của một người thầy, hoặc thành thật là tôi đã hiểu nhưng cố tình không hiểu. 

Còn chuyện gì đã xảy ra tuỳ vào cách chúng ta suy nghĩ.

“Cuộc sống xung quanh ta không bao giờ xấu hơn hay đẹp hơn mà chỉ thực hơn thôi”.

Để trở thành người biết lắng nghe




Lắng nghe là cả một nghệ thuật. Đó không chỉ đơn thuần là nghe qua. Nó đòi hỏi người nghe phải biết chủ động trong buổi nói chuyện cũng như biết cách kết hợp một số kĩ năng và kĩ thuật nhất định. Dưới đây là một vài mẹo vặt và những phương pháp bạn có thể áp dụng để trở thành một người biết lắng nghe thực sự, một người mà người khác luôn muốn trò chuyện.

Lắng nghe một cách chủ động: Nên nhớ rằng bạn đang lắng nghe. Hãy hướng sự chú ý vào người nói và làm cho họ thấy rằng dường như lúc này chỉ có một điều khiến bạn quan tâm: những gì họ đang nói. 

Tập trung: Bày tỏ sự tôn trọng với người nói là việc làm cần thiết. Xem xét những ý kiến của họ thật kĩ lưỡng. Không nên đánh giá thấp hay tỏ ra coi thường những gì bạn đang nghe, vẻ mặt cũng không được lộ sự thiếu tôn trọng. Dĩ nhiên bạn không nhất thiết phải đồng ý với mọi việc họ nói, nhưng hãy đợi cho đến khi họ trình bày hết quan điểm của mình. 

Đặt câu hỏi: Bạn sẽ có thắc mắc về những gì đã nghe. Và khi gặp thời điểm thích hợp, hãy đưa ra những câu hỏi để xác nhận lại thông tin, cũng là một cách để bạn bày tỏ sự quan tâm. Không nên lèo lái đề tài câu chuyện theo ý mình. Khi người nói bỗng dưng đề cập đến vấn đề nào đó khiến bạn đặc biệt quan tâm, bạn sẽ rất dễ bị lôi cuốn vào, rồi sẽ cắt ngang người nói để thao thao bất tuyệt với chủ đề đó. Và thường dẫn đến kết quả là làm cho người nói chuyển đề tài sang câu chuyện của bạn. Những người biết lắng nghe luôn để người kia làm chủ tình hình. Cách tốt nhất là ghi nhớ câu hỏi đó và sau khi người nói đã nói hết những điều họ muốn thì bạn hãy đặt câu hỏi. Trong lúc lắng nghe, bạn cũng không nên suy nghĩ xem đến phiên mình bạn sẽ nói gì. Vì nếu như vậy thì bạn sẽ không tập trung vào những gì người kia đang nói. 

Hưởng ứng người nói: Đôi lúc khi bạn muốn khuyến khích người nói tiếp tục, hãy tỏ ra rằng bạn vẫn đang rất chú tâm tới câu chuyện của họ chỉ bằng cách nói: "Vậy ý của bạn là..." hay "Để xem tôi có hiểu đúng ý bạn không..." Và lặp lại những gì bạn nghĩ là mình đã nghe. Đây cũng là một cách hướng người nói sang chủ đề mới mà ngay chính họ cũng không định nói đến. 

Sử dụng ngôn ngữ cơ thể: Hãy cởi mở với người nói. Mặt đối mặt và nhìn họ. Đừng để vật gì tạo ra khoảng cách giữa bạn và người nói. Nếu có thể, hãy bước ra khỏi bàn và ngồi bên cạnh họ. Cũng không nên khoanh tay trước ngực, hướng ra xa người nói, quay mặt đi chỗ khác, nhìn vào những thứ xung quanh trong phòng, hoặc liếc nhìn màn hình máy tính hay đọc sách báo. Hãy thực sự chú tâm vào người nói.

Diễn giải nội dung bạn muốn trình bày: Thường thì khi bạn không nắm vững một vấn đề, bạn sẽ chỉ chú tâm vào nói, nói và nói, thay vì phải diễn giải. Giải thích một cách chính xác có thể làm cho cả người nói và người nghe đều hiểu rõ vấn đề. Thật không dễ dàng khi phải suy đoán ý nghĩa ẩn sau những từ ngữ, lúc này diễn giải là rất cần thiết. Kỹ thuật này có thể giúp mọi người mở rộng cuộc nói chuyện, có thể khám phá những gì mà bạn thực sự muốn diễn đạt.

Im lặng: Im lặng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Nó tạo một không khí nặng trĩu suy nghĩ và đôi khi là nỗi đau. Một người biết lắng nghe phải thật sự thoải mái khi ở trong môi trường đó. Thỉnh thoảng, chờ đợi vài phút trong im lặng sẽ giúp người nói có thể khai thác hết những cảm xúc thầm kín trong lòng. Làm chủ được sự im lặng, điều đó có nghĩa là bạn đã thành công.

Thực hiện được những yêu cầu trên, có thể nói rằng bạn là một người biết lắng nghe thực sự. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ toàn màu hồng. Có đôi lúc, bản thân chúng ta gặp thất bại trong việc lắng nghe, một việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp. Vậy, nguyên nhân nào khiến đại đa số chúng ta đều từng gặp khó khăn trong khả năng tiếp thu ý kiến, nhận xét của người khác?

Thái độ lắng nghe chưa tốt: Điếc hơn người điếc là người không muốn nghe. Ta thường hay ngộ nhận là ta biết rồi nên không muốn nghe hoặc chỉ nghe một phần, nhưng đến khi cần nhắc lại thì ta lại không nhớ. Tệ hại hơn nữa là ta chỉ nghe xem đối tác có gì sai, xấu để phản ứng lại. 

Không chuẩn bị: Để nói một điều gì ta chuẩn bị rất kỹ tất cả các phương án. vậy mà trong giao tiếp ta chưa bao giờ chuẩn bị lắng nghe cả. Không chuẩn bị là chuẩn bị cho thất bại. Đó chính là nguyên nhân làm ta nghe kém hiệu quả.

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Đóa hoa khát vọng


Kahlil Gibran
Có một nàng hoa Violet yêu kiều và ngào ngạt hương sống bình yên giữa đám bạn bè, đong đưa một cách hạnh phúc giữa muôn hoa khác trong một khu vườn vắng. Một buổi sáng nọ, khi những cánh hoa vẫn còn lấp lánh những hạt sương đêm, nàng nghiêng đầu và ngó quanh; nàng bỗng thấy nụ hoa hồng xinh đẹp vươn người lên cao một cách tự hào giống như ngọn đuốc đang cháy tỏa ánh sáng rạng ngời.Nàng hoa Violet hé đôi môi màu xanh da trời và nói: "Thật không may làm sao khi ta sinh ra trong kiếp hoa này, với một vị trí hèn mọn làm sao. Mẹ tự nhiên đã tạo ra ta sao ngắn ngủn và nghèo nàn thế này... ta sống lè tè ngay mặt đất và không thể nào vươn được lên bầu trời trong xanh, hay ngước mặt đón ánh mặt trời như những nụ hồng kia"Và khi nụ Hồng nghe những lời của người bạn láng giềng này, nàng đã cười và phê phán, "Em nói nghe kỳ lạ làm sao. Em đã thật may mắn mà em không biết vận may của mình. Mẹ tự nhiên đã ban tặng cho em một sắc đẹp và hương thơm mà bà đã không cho bất kỳ ai khác... Hãy dập tắt ý nghĩ ấy đi, bằng lòng với chính mình và nhớ rằng ai tự hạ thấp mình sẽ được nâng lên và ai tự nâng mình lên sẽ phải bị đè bẹp. "Nàng hoa Violet trả lời, "Chị đang an ủi em bởi vì chị có được điều mà em ước ao... Chị còn định làm đắng lòng em với cái ý nghĩa chị là người vĩ đại... Thật đau đớn làm sao khi thuyết giáo về sự may mắn cho một trái tim đang đau khổ! Và mạnh mẽ thay khi đóng vai một kẻ dạy đời giữa kẻ yếu ớt"Mẹ tự nhiên đã nghe thấy cuộc nói đối thoại giữa hoa Violet và hoa hồng; bà lại gần và nói: "Con gái violet của ta, điều gì đã xảy đến với con thế? Con đã từng rất ngọt ngào và khiêm cung trong tất cả những lời nói và hành động kia mà. Ðiều gì đã thâm nhập vào trong trái tim và làm cho con trở nên lạnh lùng thế kia? " Với một giọng bào chữa, Violet trả lời bà: "Ồ, người mẹ vĩ đại và nhân hậu, đầy lòng thương yêu và cảm thông, con van mẹ bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình, hãy ban cho con một đặc ân và cho phép con được làm hoa hồng trong một ngày".Mẹ tự nhiên đáp: "Con không hề biết điều con đang tìm kiếm; con không nhận nhức được tai họa tiềm ẩn đàng sau tham vọng mù quáng của con. Con sẽ hối hận nếu con là một hoa hồng, và khi đó việc ăn năn cũng là vô ích". Violet nài nỉ. "Hãy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi vì con ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hãnh; đây sẽ là việc của riêng con, con bất chấp số phận mình ra sao. " Mẹ tự nhiên quát lên: "Ðóa hoa violet bất trị và ngu dốt kia, ta sẽ cho mi được toại nguyện, Nhưng khi tai họa rơi xuống đầu mi, mi hãy than khóc với chính mình đấy"Và mẹ tự nhiên vươn ngón tay huyền bí và kỳ diệu ra, chạm vào rễ của Violet, Violet lập tức biến thành một đóa hồng cao lớn, vươn lên trên tất cả những đóa hoa khác trong vườn.Bầu trời chiều bỗng dầy đặc mây đen, tiếng sấm dữ dội phá tan sự tĩnh lặng, một trận mưa như trút xuống khu vườn cùng những trận cuồng phong. Cơn bão dữ làm gãy nát cành và trốc gốc những cây hoa cao lớn, chỉ chừa lại những cây nhỏ nằm sát mặt đất thân thương. Khu vườn đơn độc ấy đã hứng chịu tai ương của những trận không chiến. Khi cơn bão tan đi, trời quang mây tạnh, tất cả những cành hoa kia nằm sõng sượt và không một cây nào có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Tự nhiên ngoại trừ một nhóm violet nhỏ bé, náu mình bên cạnh bức tường của khu vườn.Ngước đầu lên và nhìn thấy thảm kịch của các loài thảo mộc khác, một trong những đóa hoa violet mỉm cười hạnh phúc và lao xao với đồng loại: “Hãy nhìn cơn bão tố đã làm gì đối với những đóa hoa hợm hĩnh đây này! ”. Một nàng violet khác nói: “Chúng ta tuy nhỏ bé, và sống lè tè dưới đất, nhưng chúng ta an toàn trước cơn thịnh nộ của bầu trời”. Và nàng violet thứ ba thêm vào, “Bởi vì chúng ta thấp bé nên cơn bão kia không thể nào đánh bại được”Vào giây phút ấy, nữ hoàng của loài violet đã nhìn thấy bên cạnh mình đóa hoa violet “cải đạo” kia bị gãy gập sau cơn bão và đang quằn quại trên nền đất ẩm giống như một thương binh trên chiến trường. Nữ hoàng violet nhìn lên, gọi cả họ hàng và nói: “Hãy xem kìa, các con gái của ta, hãy suy nghiệm về những gì mà Sự Tham Vọng đã đối xử với đóa hoa Violet, kẻ đã trở thành hoa hồng trong một giờ. Hãy nhớ rằng cảnh tượng ấy là một lời nhắc nhở cho số phận tốt đẹp của các con. ”Ðóa hoa hồng đang hấp hối kia lay động và dồn hết tàn lực, khẽ nói:“Các chị là người bằng lòng với mình, nhu mì và khờ khạo; tôi không bao giờ khiếp sợ bão tố. Ngày hôm qua, tôi cũng thế, đã hài lòng và mãn nguyện với Cuộc Sống, nhưng Sự Mãn nguyện đã như một thanh chắn, chặn giữa sự tồn tại của tôi và cơn bão dữ của Cuộc Sống, giam hãm tôi trong một sự bình yên bạc nhược và thiếu sinh khí và sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Tôi có thể sống một cuộc sống như các chị đang sống bây giờ đây bằng cách bám chặt vào mặt đất với nỗi lo sợ... tôi có thể chờ cho mùa đông phủ tuyết lên mình và Thần Chết mang tôi đi, cũng như sẽ mang đi tất cả những hoa violet khác... giờ đây tôi đang hạnh phúc vì tôi đã vượt ra khỏi cái thế giới nhỏ bé của mình để khám phá được sự huyền bí của Vũ trụ... Ðiều mà các chị chưa bao giờ đạt đến. Có thể là tôi đã quá nhiều Tham Vọng, nhưng tôi đã lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, tôi nghe bầu trời nói với trái đất rằng: Khát vọng vươn lên là mục đích chủ yếu của bản chất chúng ta. Vào giây phút đó tâm hồn tôi xao động và trái tim tôi mong mỏi vươn tới một vị trí cao hơn sự tồn tại hữu hạn của tôi. Tôi nhận ra rằng ở vực thẳm không thể nào nghe được bài ca của các ngôi sao, và chính giây phút ấy tôi bắt đầu chiến đấu chống lại sự nhỏ bé của mình và thèm khát những gì đã không thuộc về tôi, cho đến khi sự nổi loạn đã biết thành một sức mạnh vĩ đại, và sự ao ước biến thành một chí hướng... Tự Nhiên, là một đối tượng vĩ đại cho những giấc mơ sâu thẳm trong con người chúng ta, đã ban cho tôi một đặc ân và chuyển tôi thành một hoa hồng với ngón tay kỳ diệu của người.Hoa hồng im lặng một chút, và bằng giọng nói yếu ớt, pha lẫn niềm kiêu hãnh và sự mỹ mãn, nàng nói:"Tôi đã sống một giờ như một đóa hồng kiêu hãnh; tôi đã tồn tại trong một thời khắc như một nữ vương; tôi đã nhìn thấy Vũ trụ bằng con mắt của loài hoa hồng; tôi đã nghe tiếng thì thầm của bầu trời bằng đôi tai của đóa hồng và hứng ánh nắng với những cánh hoa hồng. Ở đây có ai có được vinh dự như thế? ".Nói xong những lời này, nàng gục xuống với một giọng nói gấp gáp: “Bây giờ tôi sẽ giã từ cuộc đời, bởi vì linh hồn tôi đã đạt được ước nguyện. Cuối cùng tôi đã mở mang được trí óc về một thế giới bao la vượt khỏi cái thế giới chật hẹp mà tôi sinh ra. Ðấy là mục tiêu của Cuộc Sống... Ðấy là điều bí mật của Sự Hiện Hữu". Nói xong đóa hồng run rẩy, từ từ khép lại những cánh hoa, trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười tuyệt đẹp trên môi... một nụ cười tràn đầy niềm tin và hy vọng trong Cuộc Sống... một nụ cười của sự chiến thắng... một nụ cười của Thượng Ðế.Nhị Tường dịch

Vậy thì may mắn quá

Một nhà khoa học sau bao năm miệt mài vất vả, cuối cùng công sức của ông cũng được đền đáp. Ông được hội đồng khoa học tặng một giải thưởng lớn. Ông đã hiến tặng giải thưởng đó để cứu giúp những người nghèo, chỉ giữ cho mình một phần nhỏ.

Nhưng cuối cùng ông đã tặng luôn cả phần còn lại cho một người bị bệnh hiểm nghèo mà không có tiền chạy chữa.

Sau đó có người nói với ông rằng: Ông đã bị lừa, người đó không hề bị bệnh như anh ta nói.

Nghe xong, ông thốt lên: Thế à, có nghĩa là anh ta sẽ không sao cả, đúng không? Vậy thì may mắn quá.


Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Vài triết lý vui về phụ nữ

Phụ như giống như người dự báo thời tiết, chỉ nhận là mình đoán thiếu chính xác chứ không sai.

Phụ nữ giống như bức tranh trừu tượng, mãi 300 năm sau cũng chẳng ai hiểu được.

Phụ nữ là bản nhạc dài không có nốt trầm.

Phụ nữ do chúa sáng tạo ra, nhưng chính Người cũng không hiểu được chủ đề tác phẩm của mình.

Một người phụ nữ toàn diện: Sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện.

Đằng sau sự thành công của một người đàn ông luôn có bóng dáng của một người phụ nữ, và đằng sau sự thất bại của một người đàn ông  là người phụ nữ đích thực.

Phụ nữ luôn lo lắng về tương lai cho đến khi có chồng, đàn ông không bao giờ lo lắng về tương lai cho đến khi có vợ.

Người đàn ông thành công là người có thể kiếm được nhiều hơn số tiền mà vợ anh ta chi tiêu. Người phụ nữ thành công là người tìm được người đàn ông như vậy.

Để có được hạnh phúc với một người đàn ông, bạn phải hiểu anh ta thật nhiều và yêu anh ta ít thôi. Để có được hạnh phúc với một người phụ nữ bạn phải yêu co ta thật nhiều và đừng hiểu cô ta.

Phụ nữ cưới chồng với hy vọng anh ta sẽ thay đổi, nhưng anh ta không thay đổi. Đàn ông cưới vợ với hy vọng cô ta không thay đổi, nhưng cô ta lại thay đổi.

Trong một cuộc tranh cãi, bao giờ phụ nữ cũng nói lời cuối cùng. Bất cứ điều gì người đàn ông nói sau đều mở đầu cho một cuộc tranh cãi mới.

Phu nữ thường không nhớ những gì người đàn ông đã làm cho họ, họ chỉ nhớ những gì người đàn ông chưa làm cho họ mà thôi.  


Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Hạnh Phúc


Hạnh phúc không phải là có nhà cao cửa rộng, mà là trong nhà đầy ắp những tiếng cười sảng khoái.

Hạnh phúc không phải là đi xe mắc tiền, mà là được về đến nhà bình an vô sự.

Hạnh phúc không phải là có người yêu thật đẹp, mà là cô ấy luôn cười thật tươi.

Hạnh phúc không phải là khi thành công có được nhiều người tung hô, mà là khi thất bại sẽ có bạn bè nói với mình rằng : “Hãy cố gắng lên, đừng gục ngã!”

Hạnh phúc không phải là nghe được nhiều lời đường mật, mà là khi đau buồn sẽ có người bên cạnh và nói rằng : “Không sao đâu em, có anh đây rồi!”

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Bữa ăn tối ở nhà hàng ly hôn



Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ.

Anh bắt đầu thấy ngán chị. Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh.

Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.

Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói:

“Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã.”

Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?”

Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”

Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.”

“Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món _“Ký ức cuối cùng.”

“Thôi được”, chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.”

“Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.

“Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất.” Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.”

Anh chị gật đầu: “Được.”

Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói.

“Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.

“Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói:

“Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.”

Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.

Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá.

10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói:

“Thôi, thôi, khỏi cần.”

Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói:

“Không, phải tặng.”

Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.

“Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.

“Em… anh…” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.

“Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.

“Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên.

“Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!”

Bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!”

“Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.”

Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói:

“Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.”

Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói:

“Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!”

Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?”

“Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán.

Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói:

“Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi.”

Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?”

Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói:

“Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.”

Chị cầm tấm phiếu đọc:

“Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai… Đó là vợ anh”.

“Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem.

Anh mở ra đọc:

“Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con… Đấy là chồng em”.

Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Đọc và suy ngẫm

Khổng Tử và học trò

Một hôm Không Tử cùng các môn sinh đi vào rừng. Họ gặp một người tiều phu đứng bên cây gỗ rất to, bèn hỏi. Cây này to, sao không chặt. Người tiều phu trả lời: Cây này to nhưng gỗ xấu chẳng dùng được vào việc gì.
Nghe vậy Khổng Tử bảo học trò: Các con thấy không, cây gỗ này chỉ vì vô dụng mà được sống lâu.

Tôi về, thầy trò nghỉ lại nhà một chức sắc địa phương. Biết danh Không Tử nên gia chủ sai người làm thịt con chim quý thết đãi. Gia nhân hỏi: Nhà có hai con, thịt con biết hót hay không biết hót. Gia chủ trả lời: Thịt con không biết hót.

Nghe vậy Không Tử bảo học trò: Các con thấy không, con chim này chỉ vì vô dụng mà phải chết.

Học trò nghe xong thắc mắc: Hôm qua thầy bảo vô dụng được sống lâu, hôm nay thầy bảo vô dụng nên phải chết, vậy chúng con phải hiểu việc này thế nào đây.

Không Tử bảo: Cái ta muốn dạy các con là: Xem xét sự việc phải đặt vào hoàn cảnh cụ thể.


Vua Xalomong xử kiện

Vua Xalomong là người nổi tiếng trong lịch sử, tài giỏi, anh minh.

Một hôm có ông già đến gặp Xalomong xin ông phán xử cho phép được ly hôn. Sau khi xem xét, Xalomong hỏi: Ông đã già, chắc ông bà sống với nhau cũng đã lâu, chừng ấy thời gian sống được với nhau, sao bây giờ sắp xuống lỗ rồi còn đòi ly hôn?

Ông già trả lời: Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã phải chịu đựng để sống cùng bà ấy, nay là lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, đây là gới hạn cuối cùng, tôi biết mình không sống được bao lâu nữa và nguyễn vọng của tôi là muốn được ly hôn để thanh thản trước khi nhắm mắt.

Vua Xalomong ngẫm nghĩ một lát rồi phán quyết: Nhà người nói cũng có lý.

Ngày hôm sau, bà lão vợ của ông lão đến gặp Xalomong kêu khóc: Sao ngài lại có thể phán xử như vậy được, tôi đã sống với ông ấy mấy chục năm trời, đã hiến dâng cả sắc đẹp, cả tuổi thanh xuân cho ông ấy. Giờ tôi già, xấu xí ông ấy lại đòi ly hôn. Làm sao lại như thế được ạ, xin đức vua hủy phán quyết.

Vua Xalomong ngẫm nghĩ một lát rồi phán quyết: Nhà người nói cũng có lý.

Hôm sau, viên quan cận thần nói với Xalomong:  Hôm trước ông lão đòi ly hôn Bệ Hạ cũng ưng thuận, hôm sau bà lão đòi không ly hôn Bệ Hạ cũng ưng thuận. Sao lại có hai phán quyết trái ngược nhau như vậy?

Vua Xalomong ngẫm nghĩ một lát rồi phán quyết: Nhà người nói cũng có lý.

Nói cho có lý thật dễ, tìm ra chân lý mới khó.







Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không?





Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...

“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”



(Theo TGPN).

Điều tôi muốn biết


Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác...

Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình... Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ...

Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa...

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...

Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không...

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc...

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Vài mẩu chuyện, đọc và suy ngẫm

Dân chủ

Sau khi nắm quyền bính trong tay, một lần khorutsop công khai chỉ trích  Xtalin. Ông vừa dứt lời thì có người đưa ông một mẩu giấy trong đó ghi dòng chữ: "Thưa ngài khorutsop, tôi nghĩ những điều ngài nói đều đúng cả, nhưng tại sao lúc Xtalin con sống ngài im lặng, bây giơ ông ta chết ngài mới dám nói".

Khorutsop nheo mắt đọc mảnh giấy, rồi đột nhiên ông nghiêm nét mặt, nhìn thẳng xuống hỏi với giọng sắc lạnh: Ai, ai đã viết mẩu giấy này. Cả hội trường nín thở. Ông đọc to nội dung trong mẩu giấy rồi tiếp tục vặn hỏi. Hội trường vẫn im phăng phắc, sợ hãi.

Đột nhiên ông mỉm cười rồi dịu giọng. Đấy các đồng chí thấy không, trong bối cảnh dân chủ thế này, với một việc nhỏ  như vậy mà đã không ai dám nhận, thử hỏi dưới thời độc tài Xtalin thì tôi có thể lên tiếng được không.

Thực vậy, dân chủ quả là không dễ. Một khi thể chế chưa hoàn thiện, người dân chưa có lòng tin vào lãnh đạo thì họ đâu dám nói. Mà thực tế việc thẳng thắn bày tỏ chính kiến cũng vô cùng nguy hiểm.


Nghệ thuật Lãnh đạo

Một lần Xtalin mời 2 cán bộ cao cấp đến để nói về nghệ thuật lãnh đạo. Ông chỉ vào một lồng chim có 3 con chim rồi nói với người đầu tiên: Anh hãy bắt cho tôi một con. Anh này cho tay vào lồng bắt ra một con, nhưng vì lúng túng để con chim bay mất. Người thứ 2 thấy thế, khi đến lượt minh anh ta nắm con chim quá chặt nên khi thả ra thì con chim đã chết. Lúc này Xtalin mới cho tay vào lồng xách chú chim ra chậm rải nhổ từng chiếc lông một. Khi con chim đã trần trụi, ông đặt nó xuống bàn. Lúc này con chim rét run và không thể bay được. Khi Xtalin đưa tay lại gần thì con chim nép sát vào bàn tay ông.

Xtalin quay sang nói với mọi người, các anh thấy không, con chim không hề oán trách ta mà ngược lại nó còn cảm ơn ta vì đã đưa tay ta sưởi ấm cho nó.

Nghệ thuật lãnh đạo là làm cho người khác lệ thuộc vào mình rồi sau đó ban ơn cho họ. Chính trị là thủ đoạn.


Làm sao để dân vận tốt

Tôi có 2 người bạn, tất nhiên là mức độ thân sơ có khác nhau.

Một hôm tôi kể cho cả hai người nghe một câu chuyên rất kỳ lạ. Một người tin tôi ngay, nhưng người kia thì có vẻ hoài nghi. Chắc các bạn nghĩ có một người đa nghi, còn một người quá cả tin,  đúng không?

Thực ra không phải vậy. Chỉ là một người yêu tôi và họ tin tất cả những gì tôi nói.

Dân vận không phải là dẻo mồm, dân vận là làm việc tốt cho dân, khi dân yêu quý chúng ta thì họ sẽ tin những gì ta nói.