Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Hoa xương rông nở



Biết rằng em đã xa xôi 
Nhớ em lại nhớ cái thời chăn trâu
 
Chiều mưa tàu chuối che nhau
 
Thoắt thôi em đã thành dâu nhà người...
Biết là em quá xa rồi 
Cớ chi dạ cứ bồi hồi nôn nao
 
Cõi riêng nào có người nào
 
Chiều nay anh lại rẽ rào tìm sang...
Bời bời ngọn gió ngổn ngang 
Hoa xương rồng vẫn nở vàng lối xưa
 
Ngõ tre nghe lá đổi mùa
 
Bóng em khuya sớm nắng mưa đi về
Mẹ cười khóe mắt đỏ hoe 
Anh ngồi nghe gió thổi se lá vườn...
 
Thương anh mẹ gọi bằng con
 
Có gì ấm áp, gần hơn mọi ngày
Có gì vời vợi nước mây 
Anh thành khách lạ qua đây ghé nhờ
 
Bến quê còn nỗi hẹn hò
 
Mình anh trở lại... con đò đã sang...
Nhớ em anh dạo thăm làng 
Sương thu bảng lảng đôi hàng cây thưa
 
Đường xưa thoảng chút hương xưa
 
Chiều quê ngỡ có em vừa đi qua.
Miên man anh lại về nhà 
Giếng thu với mảng trăng ngà có nhau
 
Tưởng như em mới gội đầu
 
Gương con treo vội lệch sau cột nhà
Tưởng như em mới bước ra 
Nghe đau sang ngoại biếu bà bát canh
 
Hoa xương rồng nở xanh xanh...

10 câu nói bất hủ của Bill Gates

Trước khi về hưu vào tháng 7/2008, Bill Gates đã đưa ra 10 lời khuyên dành cho các bạn thanh niên trên con đường lập nghiệp. Biết đâu nhờ học hỏi những lời khuyên bổ ích này, một ngày nào đó bạn sẽ trở thành một Bill Gates thứ hai?


1. “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

2. “Không ai quan tâm đến lòng tự trọng của bạn đâu. Mọi người chỉ trông đợi bạn đạt được điều gì đó trước khi bạn cảm thấy hài lòng về bản thân.”
Lòng tự trọng thái quá có thể sẽ gây khó khăn cho công việc của bạn. Đừng quá đề cao lòng tự trọng của mình vì điều người ta quan tâm là bạn đạt được gì, chứ không phải là lòng tự trọng.

3. “Bạn sẽ không thể kiếm được 40.000 USD/năm ngay sau khi tốt nghiệp trung học.

Bạn cũng không là một ông sếp lớn có điện thoại gắn trên ô tô cho đến khi bạn kiếm được hai thứ đó.”
Thường thường, bạn không thể giàu có nếu chỉ vừa mới tốt nghiệp trung học. Tuy nhiên, để trở thành một nhà quản lý cấp cao, bạn cần có cả hai: bằng tốt nghiệp trung học và tiền bạc.

4. “Nếu bạn nghĩ rằng giáo viên của mình thật hắc ám thì hãy đợi đến khi bạn làm việc dưới trướng một ông chủ. Rồi bạn sẽ thấy với ông ta thì không có khái niệm nhiệm kỳ nắm quyền.”
Đừng than vãn rằng sếp của bạn khó tính quá. Khi ngồi trên ghế nhà trường, lúc gặp khó khăn trong học tập thì có giáo viên giúp đỡ bạn. Tuy nhiên, nếu lúc đó bạn lại cảm thấy mọi khó khăn bạn gặp phải đều do những yêu cầu quá nghiêm khắc từ phía giáo viên, thì bạn đừng nên đi làm. Đơn giản là vì nếu không có những yêu cầu nghiêm khắc từ phía công ty, thì chắc chắn bạn sẽ không làm gì và nhanh chóng thất nghiệp. Và lúc này cũng sẽ không có ai giúp đỡ bạn cả.

5. “Nếu như bạn làm rối tung mọi chuyện lên thì đó không phải lỗi của bố mẹ bạn, thế nên đừng có mà ta thán về lỗi lầm của bạn, hãy rút kinh nghiệm từ chúng.”
Đừng quy thất bại của bạn cho định mệnh. Tất cả những gì bạn cần hiện giờ là giữ bình  tĩnh và bắt đầu lại từ đầu.

6. “Trước khi bạn ra đời, bố mẹ của bạn đã chẳng "đáng chán" như bây giờ. Bố mẹ đã trả những hoá đơn của bạn, giặt giũ quần áo bạn sạch sẽ và lắng nghe bạn kể xem bạn sành điệu như thế nào. Vì vậy trước khi cằn nhằn bố mẹ điều gì thì hãy dọn dẹp buồng ngủ của bạn cho ngăn nắp đi đã.”
Bạn nên thể hiện lòng biết ơn của mình với bố mẹ vì đã dành phần lớn cuộc đời nuôi bạn khôn lớn. Sự “cổ lổ sĩ” của bố mẹ bạn ngày nay là cái giá họ phải trả cho sự lớn khôn của bạn.

7. “Ở trường học có thể không có người thắng kẻ thua nhưng ở trường đời thì không phải vậy. Ở một số trường học người ta còn hủy bỏ những điểm rớt và cho bạn cơ hội để bạn giành điểm cao. Trong cuộc sống thực không bao giờ có chuyện như thế đâu.”
Hãy tự nhủ rằng bạn luôn có thể trở thành người đứng đầu, như vậy bạn sẽ có nhiều động lực hơn để phấn đấu cho sự nghiệp của mình.

8. “Cuộc sống không được chia thành những học kỳ. Bạn cũng chẳng có mùa hè để nghỉ ngơi và rất ít ông chủ nào quan tâm và giúp bạn tìm ra cơ hội này. Hãy tự làm điều mình muốn trong thời gian nhàn rỗi của bạn.”
Đừng luôn ngóng chờ các ngày nghỉ lễ, nếu không bạn sẽ bị tụt hậu so với đồng nghiệp của mình. Sự tụt hậu này đồng nghĩa với sự đào thải và thất nghiệp.

9. “Truyền hình không phải là cuộc sống thực. Trong cuộc sống, người ta phải biết rời khỏi quán cà phê giải trí để đi làm việc.”

Ai cũng thích xem phim truyền hình. Tuy nhiên, bạn không nên xem quá nhiều vì đó không phải là cuộc sống của bạn và tư tưởng của bạn sẽ bị chúng ảnh hưởng. Cuộc sống của bạn nên do bạn quyết định.

10. “Hãy hòa nhã với những kẻ dở hơi. Ai biết được ngày sau và khi đó bạn có thể phải làm việc cho một kẻ như vậy.”
Bạn nên hòa nhã với mọi người. Trong cuộc sống luôn xảy ra những điều bạn không muốn chút nào. Hãy cởi mở với sếp và đừng nói xấu sau lưng họ vì nó sẽ chẳng giúp ích gì cho bạn đâu.

Theo Vietnamworks

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Tình Thu

Thu đã đi quá nửa
Dường như đông đang về
Chiều nghe trời lành lạnh
Ta thây lòng se se

Từng đàn chim phương Bắc
Mải miết bay về đâu
Quán nhỏ buồn da diết
Chén lạnh ứa men sầu


Hôm qua cơn bão lớn
Rồi vỡ đập vỡ hồ
Năm nay mùa lại mất
Phận người theo sóng xô

Chưa phục hội kinh tế
Lại liên tiếp thiên tai
"Tái cơ cấu" chậm chạp
Khó khăn cứ dài dài

Mong một trí tuệ lớn
Một tâm lòng vì dân
Cho dân giàu nước mạnh
Lòng ta vui muôn phần

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

MỘT SỐ LỜI TRÍCH TỪ BỘ PHIM TẾ CÔNG


Cuộc đời là do số mệnh an bài - Cầu xin làm gì

Hôm nay không biết việc ngày mai - Lo âu làm gì

Không lễ cha mẹ mà chỉ lễ phật - tôn kính làm gì

Anh chị em đều là cùng khí huyết - Tranh giành làm gì

Con cháu có phúc của chúng nó - lo lắng làm gì

Há có ai mà không gặp được thời vận của mình - nôn nóng làm gì.

Ở đời khó gặp được nụ cười - đau khổ làm gì.

Sửa chỗ hỏng, che chỗ lạnh, đủ ấm thì thôi - bày vẽ làm gì.

Tài năng hơn ba phân đáng là chi - tham lam làm gì

Chết rồi một đồng không mang được - bủn xỉn làm gì

Người sau thu lấy ruộng đất của người trước - chiếm đoạt làm gì

Được chỗ tiện nghi thì cũng mất tiện nghi - tham lam làm gì.

Ngẩng đầu ba tấc có thần linh - lừa dối làm gì

Vinh hoa phú quý như là hoa trước mắt (sớm nở tối tàn) - kiêu ngạo làm gì.

Người khác giàu có là do tiền định - ganh ghét làm gì

Kiếp trước không tu kiếp này khổ - oán trách làm gì

Người đánh bạc không có kết cục - đòi hỏi làm gì

Gia đình hoà thuận và cần cù sẽ thắng việc cầu xin - xa xỉ làm gì

Báo thù đến lúc nào ngừng - kết oán làm gì

Việc đời như một ván cờ - tính toán làm gì

Thông minh sẽ bị thông minh lừa dối - giả dối làm gì

Lời nói hão hủy hết phúc đức cả đời - nói hão làm gì.

Chuyện thị phi cuối cùng sẽ sáng tỏ - phân biện làm gì

Ai thường gìn giữ ( đạo lý) thường vô sự - trách móc làm gì

Huyệt ở trong tim không ở trên núi - mưu toan làm gì

Lừa dối là hoạ, tha thứ là phúc - xem bói làm gì

Một ngày nào đó mọi việc đều chấm dứt - vui mừng làm gì.

Thảo Thánh Thiên sưu tầm

SEN HUYỀN THOẠI




Nụ có hồng
Như ngày xanh xưa ấy ?
Hay đã vàng khô
Buồn vợi
Rêu phong ...?
Mùa đã qua ...
Lòng đã phai lòng .
Lá bịn rịn
Níu màu xanh ở lại ...

Vó thời gian
Cuốn ngày xanh đi mãi
Sen có phai hồng ?
Khi đợi đến cuối thu ...
Hay vợi tan
Theo những sớm sương mù
Tiếng nhạc ngựa
Thâm u
Còn vang vọng ...!

Thôi !
Sen đừng nuối tiếc những ngày nắng !
Thu rồi cũng tàn
Đông lạnh sẽ qua !
Xuân lại về
Đúng hẹn với cỏ hoa
Sen lại hồng
Đậm đà
Nhân ái ...

Chào nhân thế !
Sen muôn đời ...
Huyền thoại ...................!!!

THÁNG CHÍN



Kìa! tháng chín em đi trong nắng hanh
Gió thảng thốt đùa tóc em mỏi mệt
Lá thu vàng vướng chân ai tha thiết
Đóa hoa nào khoe sắc muộn mằn tươi

Kìa! tháng chín trăng đáy nước nghiêng soi
Thu tím ngắt ước mơ nào gối mộng
Mơ một lối đi, một dáng quen trông ngóng
Trời mênh mông bao tinh tú vỡ òa

Kìa! tháng chín còn nguyên đó tình xa
Cứ mải miết con đường không chung lối
Thèm một lần thôi, một lần thôi câu nói
Cho vẹn tình muôn sắc mùa Thu sang

Kìa! tháng chín cho hoa cúc nở vàng
Vườn bên sông con đò chiều đứng đợi
Ai vẫn chờ ai kệ tháng ngày mòn mỏi
Giữ nhánh hoa vàng nhớ mãi thủa Thu yêu

Kìa! Tháng chín hạt sương đọng trong veo
Dỗ dành lá chuyển vàng, hoe giọt nắng
Hóa ngũ sắc tan mình trong yên lặng
Ấp ủ lời hẹn ước một thời xa

Tháng chín rồi, em còn đó - nơi xa!!!


Sưu tầm

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

BÀI HỌC TỪ CON LỪA


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng.

Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên.

Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Bài học cho chúng ta: Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng…
 
Sưu tầm

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

NGUYÊN TẮC CỦA SỰ TRÔNG RỖNG


Cố giữ thì sẽ không thể cho đi.
Cất mãi cái cũ thì không còn dịp để nhận thêm điều mới...

Bạn có thói quen cất giữ những đồ vật vô ích, bởi bạn nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có thể cần đến chúng ?

Bạn có thói quen cất kỹ tiền bạc và không tiêu xài đến nó, bởi vì bạn nghĩ rằng biết đâu, bạn có thể phải thiếu thốn trong tương lai ?

Bạn có thói quen để dành những quần áo, những đôi giày, những món đồ vặt vãnh mà bạn đã chẳng còn sử dụng từ lâu rồi ?

Và trong tâm hồn bạn, bạn có thói quen lưu giữ những lời trách mắng, những nỗi giận hờn, những nỗi buồn bã, những nỗi tủi thân, những nỗi sợ hãi và cả nhiều thứ vô duyên khác nữa ?

Bạn ơi, đừng làm như thế nhé !
Bạn đang đi ngược lại với sự giàu sang rồi đấy !
Bạn cần phải dọn chỗ, cần dành một khoảng trống để cho phép những sự việc mới mẻ sẽ ùa đến, sẽ còn có cơ may tràn vào trong đời bạn nữa chứ !

Bạn cần phải vứt bỏ những thứ vô ích đang hiện diện trong bạn và nơi cuộc sống của bạn để sự giàu sang còn có thể tìm đến nữa chứ !

Sức mạnh của sự trống rỗng đó là một sức mạnh nó sẽ thu hút và lôi kéo tất cả mọi thứ bạn mong ước.

Chừng nào bạn còn níu giữ những món đồ, ấp ủ những tình cảm quá xưa cũ và vô ích, khi đó bạn sẽ chẳng có chỗ cho những cơ may.
Ngay như của cải tiền bạc mà còn cần phải được lưu chuyển nữa là...

Hãy giốc sạch những ngăn kéo, dọn trống mấy cái tủ đứng,
Hãy cho đi những gì bạn không còn sử dụng nữa…
Thái độ cất giữ một đống những thứ vô ích đang trói buộc đời bạn ở trần gian này đấy.

Không phải những vật dụng mà bạn cất giữ làm cuộc đời bạn đình trệ … nhưng chính là thái độ bạn đã bo bo thu vén nhặt nhạnh…

Khi chúng ta cất giữ, chúng ta dự liệu tới lúc mình có thể bị túng thiếu…
Chúng ta cứ nghĩ biết đâu nay mai mình sẽ cần đến những thứ ấy, khi đó mình sẽ lôi chúng ra mà dùng thì tiện lợi biết mấy !?!

Và như thế, bạn đã nạp vào đầu óc mình, vào cuộc đời mình hai thông điệp:
Một là bạn không còn tin tưởng vào tương lai.
Hai là bạn cho rằng những điều mới mẻ và hay ho nhất sẽ chẳng dành cho mình được chút gì đâu…
Chính vì lẽ đó, bạn tự an ủi bằng cách cất giữ những thứ cũ kỹ vô ích.

Hãy để cho những gì là mới mẻ bước vào nhà bạn, ùa vào tâm hồn bạn…

Sưu tầm

BẬN




Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Dòng tin nhắn chưa bao giờ vỏn vẹn thế
Câu trả lời À, Ừ cho phải lệ
Gửi đi rồi mà em thấy lòng đau.

Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Mặc kí ức bị bụi mờ phủ kín
Mặc yêu thương giờ không còn vô tận
Nước mắt lăn dài đâu kịp lấy khăn lau

Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Ly caphe uống trong chiều vội vã
Chia tay nhau chạy xe về hai ngả
Quên cái nhìn bất giác dõi theo sau.

Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Để cái nhớ không còn niềm khắc khoải
Những lo toan trước dòng đời mê mải
Lấp đầy rồi ….trống vắng cũng qua mau.

Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Em và anh bỗng dưng thành xa lạ
Quán cũ chờ, mỏi mòn in trên lá
Những giọt buồn…thảng thốt gọi chiều xưa.

Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Một từ “bận” thôi mà cả đời đau đáu
Dẫu ngày sau ta đi về hai lối
Mong một lần bình lặng… nhớ…. mà thôi.


   Sưu tầm: Không rõ tác giả

MỘT NGAY MƯA



 
Mong một ngày, mưa sẽ đến bên anh
Nói hộ em lời thì thầm cây cỏ
Nói hộ em lời chân tình của gió
Những cồn cào như sóng biển ngoài khơi.
 
Mong một ngày, mưa ngập lối chơi vơi
Để nỗi nhớ ngủ yên trong vòng tay kí ức
Để con tim thôi xót xa trong lồng ngực
Đối diện mình, đối diện những mùa xưa.
 
Anh đi rồi, chia một nửa cơn mưa
Nửa phía em nhạt nhoà trong nuớc mắt
Nửa phía anh đón cầu vồng bảy sắc
Hai nửa đời ta chẳng thể có nhau.
 
Mong một ngày, mưa xoa dịu niềm đau
Bước chân em ngập ngừng bên quán cũ
Ly cà phê lắng vào chiều trở gió
Vị đắng môi, nhớ một thuở yêu người.
 
Mưa vô tình, mưa cứ mãi rơi rơi….


Sưu tầm: Không rõ tác giả

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Nói Cùng Anh

Tác giả: Xuân Quỳnh
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Ðiều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Ðời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Ðó Tình yêu, em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống

Cho con người thực sự Người hơn. 

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

Ngày của tôi và em


Võ Trung Hiếu 

Nếu mỗi ngày trôi qua vô vị
không niềm vui, không tiếng thở dài
Mặt trời vẫn hướng đông mà mọc
Em mơ gì cho một sớm mai?

Một ngày trôi qua em chẳng chờ ai
Chẳng đợi nữa một hồi chuông điện thoại
Những lá thư đi không cần hồi âm lại
Chiều lại ra đi nhường chỗ đêm dài

Một ngày trôi qua trên những bờ vai
Những đôi mắt chỉ nhìn về phía trước
Những con người đang hít thở, kiếm tiền và bắt chước
Những trái tim không còn thổn thức buồn vui

Một ngày trôi qua như giấc ngủ vùi
Những tôi và em chúi đầu vào công việc
Lắm lúc quên cả tên mình vì stress
Ôi!Thiên đường công nghiệp hay ho

Một ngày trôi qua cùng những lát thịt bò
Người ta băm nát ra và gọi là fast-food
Thì giờ của tôi được băm thành từng phút
Ngôn ngữ của tôi là xin lỗi -cảm ơn"

Một ngày trôi qua cùng với nỗi cô đơn
Trên hành tinh hơn sáu tỷ đồng loại
Em muốn tìm bạn trai, tôi muốn tìm bạn gái
Phải trèo vào Internet gửi E-mail

Một ngày trôi qua trái đất vẫn quay theo
Tôi cười khóc với thị trường chứng khoán
Em buồn vui với lập trình, kế toán
Những nụ cười bằng tư duy, những nước mắt đo bằng byte...

Một ngày đi qua người ta ngắm nhìn ai?
Những Bill Gates đang kiếm tiền bạc tỷ
Những bức chân dung mỉm cười hoan hỉ
Những vĩ nhân đáng yêu của thời đại kim tiền

Một ngày đi qua có thể sẽ bình yên
Có thể giông bão theo El nino về gầm thét
Núi lửa có thể phun, nước hung dữ thành cái chết
trong cơn hãi hùng cát bụi sẽ bằng nhau

Một ngày đi qua trên quả địa cầu
Em đừng hỏi vì sao tôi buồn thế
Tôi ước gì tôi mãi là đứa trẻ
Để không buồn cho cuộc sống quanh mình...

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Bữa tiệc trong nhà vệ sinh



Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn.

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo:

Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?

Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần:

Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.

Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ!

Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ. Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình.

Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ.

Đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con :

Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!

Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết.

Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào.

Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm. Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì?

Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi :

Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!

Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp:

Con hãy đợi ta nhé.

Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh.

Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào:

Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé.

Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ.

Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ.

Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ.

Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

TẠ LỖI

Đinh Thị Thu Vân.

Em nhận lỗi về em tất cả
những câu thơ phơi trải lắm u buồn
và nước mắt một hôm nào nhỏ xuống
một hôm nào nông nổi giận hờn buông…

em nhận lỗi vì em không giữ được
chỉ riêng em, khoảnh khắc nhục nhằn
vai anh đấy, biết bao là gánh nặng
em chất chồng chi nữa… nặng nề thêm

em chất chồng chi nữa trái tim em
ngàn thương nhớ… dường như anh chẳng thiết
ngàn thương nhớ thôi để mình em biết
một mình em đơn chiếc đã dần quen

anh cứ vô tư hơn thế nữa, cứ vô tình
em nhận lỗi trước thời gian cách trở
em nhận lỗi vì em không thể có
tuổi thanh xuân như lá nõn dâng người

em tạ lỗi cùng anh, tạ lỗi trước cuộc đời
ngày rộn rã ngoài kia muôn cánh cửa
em vô vọng giấu mình trong góc nhỏ
vô vọng thương mình thôi đã hết ngây thơ

thôi đã hết, vụng về thôi đã hết
đã hết ngoan lành đã hết vô tư
em bất lực trước lòng em lặng chết
thôi cũng đành tạ lỗi với ngày xưa…

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013


Từ chuyện Bá Thanh đến chốn quan trường

1-QUANTRUONGTrước đây, tôi viết bài “Im lặng là vàng”, một người bạn phản hồi cho rằng đây là vấn đề “chọn thái độ sống” của mỗi người. Đôi khi, thực tế cuộc sống khá phũ phàng khiến người ta dễ đau lòng, nản chí, nhất là những lúc công việc không thuận lợi, các mối quan hệ cá nhân với mọi người xung quanh có lúc không như ý, môi trường sống thay đổi vv… khiến ta bị ảnh hưởng tâm lý, thái độ lựa chọn có khi cũng dao động theo.
Vấn đề xã hội và con người thật rộng lớn và phức tạp. Cải tạo môi trường sống là trách nhiệm của mỗi người, dĩ nhiên vai trò kiến tạo của các nhà lãnh đạo và nhà nước là sống còn. Nhìn qua Thái Lan, ngay từ khi còn chiến dịch tranh cử của Thủ tướng nữ đầu tiên của nước Thái, bà Yingluck Shinawatra, tạm gác các chuyện xung quanh để lấy khẩu hiệu thu hút người dân tham gia bỏ phiếu cho bà đại ý là nếu bạn cho rằng hành động vì quê hương đất nước hay dân tộc, tổ quốc là cao xa, khó hiểu thì hãy hành động vì chính cuộc sống của bản thân mình và tương lai của con cháu chúng ta !
Khi tổ quốc lâm nguy, “thất phu” hữu trách, nước mất thì nhà tan! Liệu im lặng cúi đầu có được yên thân không? Ngày xưa tới giờ, mỗi khi đất nước bị xâm lược hay nguy cơ loạn lạc, nội công – ngoại kích, đều xuất hiện các nhân tài ra giúp nước ! Thật đáng thương cho số phận của những dân tộc không biết tự quyết định số phận của mình ! Một ông Thủ tướng Rwanda ở Châu Phi từng nói trên báo chí “ Đất nước chúng tôi có 5 triệu người tỵ nạn và chạy loạn ra nước ngoài do xung đột sắc tộc giết chết cả triệu người, còn 2 triệu người thì đang mòn mỏi chết vì các bệnh tật như HIV và nghèo đói triền miên …
Các quốc gia Châu Phi nghèo khổ luôn chịu ảnh hưởng nặng nề của chiến tranh, chính sách thuộc địa, xung đột sắc tộc, tôn giáo, và nhiều người phương Tây tốt bụng cũng không biết làm thế nào để cứu vãn sự thế tại các quốc gia này! Chắc chắn một điều là khi ai cũng yên lặng cúi đầu, kẻ ác và tội ác sẽ lên tiếng !!! Chúng ta thử hình dung, một xã hội ai cũng vô cảm, không màng thế sự xung quanh … sẽ ra sao ngày sau ?
Václav Havel là tác giả của kết luận rằng Liên Xô và Đông Âu tan rã không phải bởi vì lý do kinh tế, mà vì sự tha hóa cùng cực của thứ đạo đức lấy dối trá làm “Kinh thánh”! Trong bài viết “Sức mạnh của sống trong sự thật” tác giả phản ánh cái thế giới thiếu nhất hiện nay không phải là dầu mỏ, không phải là nước sạch, cũng không phải là lương thực mà là một ban lãnh đạo có đức hạnh. Bằng cách cam kết với sự thật – sự thật khoa học, sự thật đạo đức và sự thật cá nhân – xã hội có thể vượt qua được nhiều cuộc khủng hoảng về nghèo đói, bệnh tật, thiếu ăn và bất ổn mà chúng ta đang đối mặt. Nhưng quyền lực lại căm ghét sự thật và tấn công nó một cách không thương xót. Havel là một nhà lãnh đạo chủ chốt của phong trào cách mạng dẫn tới nền tự do ở Đông Âu và sự cáo chung của Liên Xô. Những vở kịch, những bài tiểu luận và thư từ của Havel đã mô tả cuộc đấu tranh về mặt đạo đức cho một đời sống lương thiện dưới chế độ độc tài ở Đông Âu. Để sống trong sự thật, ông đã phải hi sinh tất cả kể cả tù đầy như ông nói, trung thực với chính mình và trung thực như một người anh hùng trước bạo quyền áp bức xã hội và đè bẹp quyền tự do của hàng trăm triệu người.
Ngẫm suy, dĩ nhiên, điều này không khuyến khích chúng ta hành động mù quáng hay bất chấp hiểm nguy đến bản thân … vì ta còn phải thương ta nữa chứ !!! Do vậy, đường đời thật khó ! Ai cũng có một cuộc đời để yêu thương và chọn thái độ sống cho riêng mình. Triết lý của Nguyễn Công Trứ chắc vẫn còn chỗ đắc dụng : “Ai say, ai tỉnh, ai thua được. Ta mặc ta mà ai mặc ai“. Nhớ lời các cụ ta xưa để mà ngẫm về thời cuộc : “Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích” – cái đầy gọi cái vơi, võng xuống thì được làm cho đầy trở lại.
Cuộc sống đúng là bất phương trình chứ không phải phương trình. Có người bảo cái nước mình nó thế nên các nghịch lý cứ ngang nhiên tồn tại. Theo tôi hiểu, sự sống, trong bất cứ biểu hiện nào của nó, cũng có nghịch lý, những nghịch lý ấy có những bản chất và hình thức khác nhau, có nghịch lý tự nhiên và có nghịch lý nhân tạo, có nghịch lý tất yếu và có nghịch lý ngẫu nhiên, có nghịch lý bùng phát và có nghịch lý tiềm ẩn, có nghịch lý thực sự và có nghịch lý ngụy tạo, có nghịch lý đối kháng và có nghịch lý không đối kháng, có nghịch lý phát triển và có nghịch lý kìm hãm, có nghịch lý sinh thành và có nghịch lý hủy diệt vv… Trong các loại nghịch lý, thì có lẽ loại nghịch lý nhân tạo chứa đựng nhiều nghịch lý đối kháng, kìm hãm và hủy diệt nhất. Từng nghịch lý không nẩy sinh và biến hóa đơn độc, mà luôn luôn nằm trong chuỗi nghịch lý, hoặc gọi là hệ thống nghịch lý, tương tác với các nghịch lý khác và chịu sự chi phối của hệ thống nghịch lý. Trong từng trường hợp, cần phát hiện, nhận diện, phân tích và xử lý đúng từng nghịch lý trong chuỗi nghịch lý. Chân lý phổ quát là rất cụ thể, và lịch sử chỉ may đo, chứ không may sẵn.
Mấy năm qua, một số tờ báo giấy và báo điện tử đăng tải về những thông tin liên quan đến các quyết định cụ thể, mạnh mẽ, rất hợp lòng dân của ông Nguyễn Bá Thanh, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng luôn quan tâm đến đời sống nhân dân, an sinh xã hội, quy hoạch quản lý đô thị, công khai tuyển dụng người tài, và phòng chống tham nhũng, tiêu cực. Đấy là thái độ sống của một người lãnh đạo trong xã hội ta hiện nay. Ông tuyên bố và đang làm thực sự, để Đà Nẵng trở thành “thành phố đáng sống, thành phố du lịch”, không phải chỉ hô khẩu hiệu.
Nhưng cũng mới đây, các phương tiện truyền thông lại đưa tin và không ít bình phẩm về chuyện Thanh tra Chính phủ bỗng nhiên cho bung ra mấy chuyện lùm xùm về đất đai, dự án ở Đà Nẵng. Có những chuyện tưởng như đã xác định ‘ít tầm quan trọng’ đã gác lại hoặc lướt qua rồi.
Thực tế cuộc sống, dạy cho tôi hiểu viết về cá nhân một con người nên cẩn trọng, nhất là dưới chế độ ta, mà đặc biệt trong tình hình hiện nay. Viết đúng, cho dù là ca ngợi, nhưng có khi hại người mình khen đấy.
Theo kinh nghiệm của một vị lãnh đạo lão thành có uy tín, công việc lãnh đạo chủ yếu là định hướng, phương pháp tư duy và tổ chức hành động. Lãnh đạo giỏi cần tư chất thông minh, được đào tạo bài bản, có thời gian dài tích lũy qua công tác nghiên cứu, chịu khó học hỏi trong thực tế, biết lắng nghe các ý kiến đa chiều, sẵn sàng đối thoại vv…
Tôi không quen biết ông Bá Thanh nhưng có lần nghe ông Võ Văn Kiệt (Sáu Dân) kể lại không biết vì nguyên nhân luân chuyển cán bộ hay “rung chuyển cán bộ”, khi ông Bá Thanh còn đang làm Chủ tịch thành phố, Trung uơng dự kiến điều ông Bá Thanh ra làm Phó ở một Ban của Trung ương. Ông Thanh vào Sài Gòn tham vấn ông Sáu Dân được khuyên đại ý như sau: “Làm quản lý không ai tránh khỏi khuyết điểm. Có năng lực, có ý chí thì cuơng quyết ở lại Đà Nẵng đưa thành phố đi lên để chứng minh khẳng định vai trò, vị thế của mình, còn ra Trung ương làm Phó ở cái Ban nào đó thì tốt nhất mang theo cái vợt tennít để làm “bầu bạn” cho hết thời gian …”.
Con mắt tinh đời, biết nhìn người, và thái độ sống: Đời thiếu thăng trầm ta dễ dàng an thân / Đời vắng khổ sầu khó mà biết cảm thông / Đời không trải nghiệm sao có thể trưởng thành? Tôi nghiệm một điều từ trong thực tế đời thường và quan trường của ông Bá Thanh rất đáng suy ngẫm! Bá Thanh lần đầu đuợc bầu vào thành ủy lúc mới khoảng 25 tuổi, nhận Quyết định về làm chủ nhiệm Hợp tác xã mà ngày nhận bàn giao việc qui định đúng ngày chủ nhật, nhưng Bá Thanh vẫn đạp xe đến nơi (miền núi) đúng ngày giờ. Trong cuộc sống, Bá Thanh rất trân trọng đồng chí thường vụ thành ủy, trưởng ban dân vận là người dân tộc, chính nhờ ông mà Bá Thanh vẫn còn đuợc làm việc ở Đà Nẵng. Bởi vì khi Đà Nẵng thuộc tỉnh Quảng Nam thì Bá Thanh làm Chủ tịch, nhưng khi trực thuộc Trung ương, thì người ta xét lý lịch Bá Thanh học đại học nông nghiệp Hà Nội, nếu tiếp tục làm Chủ tịch thành phố (công nghiệp-dịch vụ) là không phù hợp với cái được đào tạo nông nghiệp? Với thái độ sống rõ ràng, sòng phẳng, ông trưởng ban dân vận, người dân tộc phản ứng “Sao kỳ vậy, cũng Đà Nẵng thuộc tỉnh thì Bá Thanh làm được. Nhưng trực thuộc Trung ương thì cũng Bá Thanh mà làm không được?“.
Cũng chính ông trưởng ban dân vận, đã giúp đỡ Bá Thanh rất nhiều trong công việc thuyết phục giải tỏa nhà dân. Có Bà Mẹ không chịu di dời, cũng chính ông đến tận nhà nói với bà: “Tôi bệnh ung thư, sống không mấy ngày, trước khi chết tôi khuyên Má hãy chấp hành, Bá Thanh làm đúng chớ không sai đâu“. Bà mẹ cảm động làm theo và hơn tháng sau ông ấy qua đời!.
Việc cưỡng chế một ông, hai thời kỳ khác mà Bá Thanh làm cũng êm ru, được các con của cụ và dân đồng tình. Đó là lý do vì sao Đà Nẵng giải tỏa nhanh và qui hoạch thành phố đuợc bài bản hơn các nơi khác. (Khách quan đánh giá quy hoạch chống ngập vẫn còn khiếm khuyết). Chính thái độ sống của Bá Thanh biết dựa vào dân và có nhiều người tốt trong nội bộ ủng hộ nên đã thành công! Bá Thanh không những chỉ nuôi mẹ bị bệnh nhờ bác sĩ Nguyễn Tài Thu khám và trị cho mẹ mình mà còn quan tâm chữa trị cho các vị lão thành cách mạng, các bà mẹ khác như thế là có hiếu, có nghĩa và rất khôn ngoan.
Bá Thanh – Đà Nẵng có nhiều cái hay, báo chí nói nhiều rồi và cả cái “chưa hay” mà người ta cũng lan truyền nhưng không biết thực hư! Thời buổi nầy như vậy là chuyện thường, tốt xấu gì cũng sống chung như dân Đồng bằng sông Cửu Long biết “sống chung với lũ” vậy.
Nhiều người dân, đặc biệt ở Đà Nẵng vẫn rất kỳ vọng vào Bá Thanh là một trong những vị lãnh đạo hiếm của chế độ ta hiện nay. Chính thái độ sống đã tạo ra con người Bá Thanh còn thành bại, tốt xấu là do “Trời”! Nhưng nay Bá Thanh đã qua cái tuổi “vàng”, chỉ có hy vọng còn phút 89! Thế mới biết nói và làm như ông Bí thư Đà Nẵng khó lắm thay! Mấy người bạn thân của tôi đang sống ở Hà Nội, thủ đô trái tim và trung tâm nọ kia của cả nước, chỉ mong ông Bí thư (hay ông Chủ tịch thành phố ) có được những lời nói và hành động như ông Bá Thanh Bí thư Đà Nẵng thôi!
Chỉ có điều, qua những diễn tiến và thăng trầm thời cuộc, nhất là sau Hội nghị Trung ương 7 mới rồi, Bá Thanh có nhớ lời ông sáu Dân gợi mở từ dạo đó không? – “ … còn ra Trung ương làm Phó ở cái Ban nào đó thì tốt nhất mang theo cái vợt tennít để làm “bầu bạn” cho hết thời gian … – Bây giờ, dù Đà Nẵng có muốn ông tiếp tục ‘vì thành phố bên sông Hàn’, hoặc ông muón tiếp tụ ‘vì Đà Nẵng thân yêu’, thì cũng đã quá muộn và không còn cơ hội nữa!
TVT

Cầm kỳ thi tửu


Nguyễn công Trứ

Trời đất cho ta một cái tài
Giắt lưng dành để tháng ngày chơi
Dở duyên với rượu khôn từ chén
Trót nợ cùng thơ phải chuốt lời
Cờ sẵn bàn son xe ngựa đó
Đàn còn phiếm trúc tính tình đây
Ai say, ai tỉnh, ai thua được
Ta mặc ta mà ai mặc ai

Những quy luật cuộc sống

1. Quy luật quả táo
Nếu có một thùng táo, gồm cả trái ngon lẫn trái hư, bạn nên ăn trái ngon trước, bỏ những trái hư đi. Nếu bạn ăn trái hư trước, những trái ngon rồi cũng sẽ hư, bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ ăn được trái táo ngon. Cuộc sống cũng vậy.

2. Quy luật niềm vui
Khi gặp chuyện không may, bạn hãy nghĩ đến những điều tốt của nó, bạn sẽ thấy vui hơn. Giống như khi xe bạn bị thủng lốp (hoặc hết
xăng), bạn hãy nghĩ may mà xe mình thủng lốp ngay gần chỗ sửa xe (hoặc ngay gần trạm bơm xăng)

3. Quy luật hạnh phúc
Nếu bạn không mất quá nhiều thời gian để nghĩ xem mình có phải là người hạnh phúc không, nghĩa là bạn đang hạnh phúc rồi đấy

4. Quy luật sai lầm
Con người ai mà không mắc lỗi, nhưng chỉ khi tái phạm lỗi lầm đó, bạn mới phạm phải sai lầm.

5. Quy luật im lặng
Khi tranh luận, quan điểm khó bác bỏ (khó bắt bẻ) nhất chính là im lặng.

6. Quy luật động lực
Động lực luôn xuất phát từ hai lý do, hy vọng và tuyệt vọng

7. Quy luật nhẫn nhục
Phương pháp nhẫn nhục duy nhất là xem thường thường nó, không thể xem thường nó thì hãy làm giảm nhẹ nó. Nếu không thể làm giảm nhẹ nó, bạn chỉ có cách chịu đựng nhẫn nhục.

8. Quy luật ngu xuẩn
Ngu xuẩn phần lớn là do chân tay hoặc miệng hành động nhanh hơn cả trí não.

9. Quy luật giá trị
Khi bạn sở hữu một món đồ, bạn sẽ phát hiện thấy món đồ ấy không có giá trị như bạn từng nghĩ.

10. Quy luật hóa trang
Thời gian hóa trang lâu bao nhiêu, đồng nghĩa với việc bạn tự thấy mình cần che đậy thiếu sót nhiều bấy nhiêu.

TÔI HỌC ĐƯỢC RẰNG

       Sưu tầm

Tôi học được rằng...
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng...
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.

Tôi học được rằng...
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.

Tôi học được rằng...
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.

Tôi học được rằng...
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.

Tôi học được rằng...
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.

Tôi học được rằng...
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.

Tôi học được rằng...
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.

Tôi học được rằng...
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.

Tôi học được rằng...
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm. Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.

Tôi học được rằng...
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.

Tôi học được rằng...
Để "thành nhân", thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.

Tôi học được rằng...
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.

Tôi học được rằng...
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.

Tôi học được rằng...
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.

Tôi học được rằng...
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.

Tôi học được rằng...
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu. Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn.