Hai
mươi năm ta chưa hề quay lại
Ta về đây khi
tóc đã thay màu
Con đường cũ
em bây giờ xa vắng
Ta tìm hoài ánh mắt đốt lòng nhau
Đi trong xóm
nhỏ con đường cũ
Bao nhiêu kỷ
niệm ùa về
Em của một
thời vụng dại
Một thời đầy
ắp đam mê
Hờn dỗi ánh đèn vô ý
Soi vào chuỗi
hạt em đeo
Mịn màng làn
da đôi tám
Dịu hiền ánh
mắt trong veo
Bâng khuâng
đêm ấy làng văn nghệ
Ta chẳng nhớ
trên sân khấu diễn gì
Chỉ nhớ đường
quê vắng vẻ
Anh tiễn em
về; mai mốt xa..!
Từ đấy chưa
hề gặp lại
Lâu lâu nỗi
nhớ lại về
Anh tự trách
mình khờ dại
Bao giờ mới tỉnh cơn mê