Người nổi bật nhất Tây
Du Ký là Tôn Ngộ Không, với 72 phép thần thông biến hóa, Ngộ Không có đầy đủ
tài năng, trí tuệ, gan dạ, ngang tàng... nhưng người thực sự được giao trọng
trách lại là Tam Tạng. Nếu nhìn qua thì có lẽ từ đầu chí cuối Tam Tạng không có
gì hay. Có vẻ bất tài, yếu đuối, thường xuyên bị mắc lừa, làm cho người xem đôi
lúc phải bực mình. Nhưng chân Kinh thì nhất định phải trao cho Tam Tạng, vi sao
vậy?
Vì đó là bề ngoài thôi chứ thực ra ông là người
cực kỳ bản lĩnh: Đối với ông đi lấy chân kinh là nhiệm vụ thiêng liêng cao cả
nhất và ông đã đặt trọn niềm tin vào đó đến quên cả bản thân mình. Không có bất
cứ ham muốn trần tục nào cám dỗ được ông, dù đó là quyền cao chức trọng, dù đó
là châu báu bạc vàng, dù đó là mỹ nhân gái đẹp ... chừng đó thôi thì ông đã
thực sự là thánh nhân rồi, lũ người phàm tục như chúng ta thì chỉ có thể tôn sùng
chứ làm sao học được.
Ông là một anh hùng:
Không ai trong đoàn lại sợ yêu quái như ông, mới nghe nói yêu quái ông đã sợ
hãi cuống cuồng, nhưng chưa bao giờ vì thế mà ông lùi bước, thậm chí là mảy may
dao động. Người anh hùng nhất không phải là người không biết sợ là gì, mà là
người vẫn tiến lên mặc cho nỗi sợ hãi bủa vây, cho nên chính ông mới thực sự là
một anh hùng.
Ông có lòng từ bi quá
lớn: Ông không bao giờ làm hại người vì thế mà ông bị yêu quái lừa hết lần
này đến lần khác; nhưng với ông, thà mình bị lừa, thà mình bị chết chứ nhất
định không giết người vô tội; ngay cả khi diệt được yêu quái rồi ông cũng coi
đó là nhiệm vụ phải làm chứ không coi đó là sự hả hê. Những người thực sự từ bi
trên thế gian này rất it, nhưng ở đâu có những người như vậy thì ở đó hạnh phúc
con người sẽ đơm hoa kết trái.
Ông là thủ lĩnh tài ba: dù
ông không có bằng harvard nhưng ông là người quản lý nhân sự giỏi. Đồ đệ của
ông, mỗi người mỗi tính cách nên ông biết cần sử dụng và đối xử mỗi người một
khác. Sa Tăng thì chịu khó, nhẫn nhục, không làm được việc khó nhưng không hay
phàn nàn và ít có sai sót nên cho gánh hành lý, một công việc cũng quan trọng
nhưng rất nhàm chán. Bát giới tham lam nhưng láu cá là chân sai vặt và hỗ trợ
Ngộ Không khi cần. Ngộ không tài giỏi là người đứng mũi chịu sào, nhưng ngang
ngạnh nên đôi khi phải chế tài bằng biện
pháp mạnh.
Người thành công là
người biết sử dụng những người tài giỏi hơn mình, chừng đó đủ biết cổ nhân thật
là sâu sắc.