Trần Xuân Quang
Xóm nhỏ thu về mưa lại mưa
Không gian như vội chuyển
giao mùa
Lá rơi từng chiếc, rơi từng
chiếc
Văng vẳng bên lòng khúc
nhạc xưa …!
Chiều ơi mưa mãi làm chi
nữa
Thêm ướt hồn ta những giọt
buồn
Gió ơi thổi mãi làm chi
nữa
Lạnh thấu xương rồi ... có
lạnh thêm?
Bên ly rượu đắng hồn ngơ
ngẩn
Ai uống cùng ta chén rượu
này
Bâng khuâng người cũ hồn
tri kỷ
Một chút mơ màng trong men
say!
Thu, 2016
Hai cha con ngồi bên bếp lửa nhỏ. Sáng mùa đông ở miền Trung trời rất lạnh, ông trùm đầu bằng một chiếc khăn lông màu trắng đã cũ, ông nhắc lại những kỷ niệm về mẹ tôi, về ông cố tôi là cụ Đào Doãn Địch một lãnh đạo lỗi lạc của phong trào Cần vương tại tỉnh Bình Định, được vua Hàm Nghi sắc phong Phụng Nghị Đại Phu năm 1885, cũng năm ấy ông bị thương nặng trong một trận đánh lớn với quân Pháp tại huyện Tuy Phước. Ông phải rút quân về An Khê cố thủ, nhưng vì vết thương quá nặng nên đã qua đời tại đó. Trước khi mất ông giao binh quyền lại cho Mai Xuân Thưởng.
Hiểu được bản chất đó tôi biết mình đang sống.