Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Luận về lòng dũng cảm

Bình sinh, con người có hàng trăm thứ lo sợ. Lúc còn bé, nỗi sợ hãi chủ yếu là cảm tính, nó tồn tại một cách tự nhiên, như là thuộc tính vốn có của muôn loài.

Lớn lên, con người bắt đầu nhận thức thế giới xung quanh, biến những thứ được tiếp thu thành tri thức và vốn sống. Trí tuệ, nhân cách con người dần được hình thành. Người tốt, kẻ xấu, kẻ dữ, người hiền, những phẩm chất đó hình thành phần nhiều do môi trường xã hội, nền giáo dục mà người đó tiếp thu.

Nỗi lo sợ lúc này cũng nhiều hơn, đa dạng hơn. Một người trưởng thành sợ đủ thứ trên đời, lo đủ thứ trên đời.

Có những người trẻ tuổi đầy khát vọng, đam mê và hoài bão. Họ sẵn sàng dấn thân bất chấp hiểm nguy, bất chấp bão táp phong ba đang chờ đón họ. Không có lòng dũng cảm, dám chấp nhận hy sinh mất mát thì thi không làm được như vậy.

Trong những đức tính tốt đẹp của con người, lòng dũng cảm là đức tính đáng trân quý nhất. Bởi vì nếu không có nó, thì nhiều phẩm chất tốt đẹp khác của con người sẽ không còn, đúng hơn là nó có nhưng không được thể hiện ra. Lâu dần sẽ bị sự hèn nhát giết chết.

Lòng dũng cảm luôn là sức mạnh. Nhưng trong nhiều trường hợp sức mạnh không phải là dũng cảm.

Có người nói rằng, sức mạnh của con người nằm ở khả năng chịu đựng, điều đó đúng, nhưng phải phân biệt giữa chịu đựng và cam chịu. Thông thường sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Nhưng con người khi có sự uy nghi của chính nghĩa, và sức mạnh phi thường của lòng dũng cảm thì thi sức chịu đựng cũng sẽ phi thường.

Cái gì làm nên lòng dũng cảm?

Xin thưa, đó là tình yêu và trách nhiệm. Khi con người biết đặt lên vai mình trách nhiệm, hình ảnh họ trong ta đẹp một cách lạ lùng. Khi chứa trong lòng một tình yêu thương vô bờ bến, yêu đến quên cả sự tồn tại của bản thân mình thì mọi sinh linh mềm yếu đều, trở nên dũng cảm. Mỗi tình yêu đều chứa trong lòng nó một sức mạnh phi thường, kiểu như "trái tim lớn không sợ gì súng đạn".

Cái gì, sức mạnh nào, khiến một con gà mái lao vào tấn công một con chó dữ. Đó là sức mạnh của tình yêu của nó với đàn con mà nó có sứ mệnh phải che chở.

Trong vụ đắm tàu Titanic có những câu chuyện về lòng dũng cảm, về tình yêu và sự hy sinh vẫn còn mãi mãi xúc động lòng người.

Khi tàu đâm phải một tảng băng, nước tràn vào và con tàu bắt đầu nghiêng. Giữa biển khơi mênh mông, lạnh giá, đen ngòm, với cái chết rùng rợn đang chờ chực, nó làm hoảng loạn cả những người bình tĩnh nhất. Trong tiếng kêu khóc, thét gào và rối loạn. Trong đêm đen mịt mùng. Át đi tiếng thét gào của gió, giọng người thuyền trưởng vẫn vang lên, rắn rỏi, bình tĩnh lạ thường.  Thuy thủ trên tàu trên tàu vẫn răm rắp chấp hành mệnh lệnh, và ngay lập tức trật tự được vãn hồi. Người ta bắt đầu thả xuồng cứu sinh, do không đủ số xuồng cần thiết nên chỉ ưu tiên cho trẻ em và phụ nữ được lên xuồng. Trước cái chết gần kề như vậy mà tuyệt nhiên không hề có chen lấn, người ta lên xuồng một cách trật tự theo quy định. Một quý tộc nổi tiếng và giàu có ngỏ ý muốn được lên xuồng cùng vợ, nhưng người ta không đồng ý và bà đã ở lại để chết cùng chồng. Để có đủ ánh sáng đội điện vẫn tiếp tục làm việc dười tầng sâu nhất của tàu và tất cả đã hy sinh cùng với con tàu. Đội nhạc công của tàu vẫn tiếp tục chơi nhạc để trấn an mọi người và chấp nhận hy sinh. Khi mọi người đã lên được xuồng cứu sinh, thuyền trưởng mới cho phép thủy thủ rời tàu và tự bơi với hy vọng được cứ sống. Riêng thuyền trưởng, ông đã ở lại và hy sinh cùng với con tàu.

Không có tinh yêu và trách nhiệm lớn hơn cả sự sống còn của bản thân thì con người đã không làm được điều đó, và kết quả sẽ còn bi đát hơn nhiều.

Một dân tộc chỉ trở nên vĩ đại khi nó sản sinh được những con người vĩ đại.

Lòng dũng cảm không phải chỉ có ở những việc phi thường, đôi khi nó chỉ là điều bình dị, nhưng chính sự phi thường lại nằm trong những điều bình dị đó.









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét