Hai mươi năm
chưa hề quay lại
Anh về đây khi tóc đã thay
màu
Con đường cũ em bây giờ xa
vắng
Anh kiếm hoài ánh mắt đốt
lòng nhau!
Vào thăm xóm nhỏ, tìm
người cũ
Bao nhiêu kỷ niệm ùa về
Em của một thời vụng dại
Một thời đầy ắp đam mê!
Một thời trai trẻ, nhiều
mơ mộng
Những tưởng đưa tay hái cả
trời
Một thoáng ai nhìn tim bối
rối
Vụng về đánh vỡ anh sao
rơi!
Bâng khuâng ánh đèn sân khấu
Lung linh vòng hạt em đeo
Trắng hồng làn da đôi tám
Dịu hiền ánh mắt trong veo!
Đường thôn vắng chân người bước
Ta về hội diễn còn vui
Chẳng nhớ gì trên sân khấu
Anh về chỉ nhớ em thôi!
Rồi đi, rồi xa xa mãi
Lâu lâu nỗi nhớ lại về
Anh tự trách mình khờ dại
Bao giờ mới tỉnh cơn mê...
Hai cha con ngồi bên bếp lửa nhỏ. Sáng mùa đông ở miền Trung trời rất lạnh, ông trùm đầu bằng một chiếc khăn lông màu trắng đã cũ, ông nhắc lại những kỷ niệm về mẹ tôi, về ông cố tôi là cụ Đào Doãn Địch một lãnh đạo lỗi lạc của phong trào Cần vương tại tỉnh Bình Định, được vua Hàm Nghi sắc phong Phụng Nghị Đại Phu năm 1885, cũng năm ấy ông bị thương nặng trong một trận đánh lớn với quân Pháp tại huyện Tuy Phước. Ông phải rút quân về An Khê cố thủ, nhưng vì vết thương quá nặng nên đã qua đời tại đó. Trước khi mất ông giao binh quyền lại cho Mai Xuân Thưởng.
Hiểu được bản chất đó tôi biết mình đang sống.